Lam chiều quấn
quýt mái tranh,
Nghiêng nghiêng
lối nhỏ một mình ai đi.
Heo may lạnh cả
triền đê,
Chao ôi nhớ quá
hồn quê chiều tà.
Ánh trăng trải
xuống ngọc ngà,
Mâm cơm đạm bạc
đĩa cà, đĩa dưa.
Chuyện ngày
xưa, chuyện ngày xưa,
Mà sao lắng
đọng như vừa hôm qua.
Bây giờ tuổi xế
bóng tà,
Về thăm quê cũ lệ
nhòa vành mi.
Thẫn thờ dạo
bước chân đi,
Tiếng quê thuở
ấy thầm thì bên tai.
Tình quê ơi có
nhạt phai,
Nhớ chăng người
tháng ngày dài xa quê.
2015
Nguyễn Văn Chử
Bác xa quê cũng được mấy chục năm rồi nhỉ? Bài thơ bác viết rất hay,cảm động, nói đúng tâm trạng của người xa quê. Nhưng ở câu thơ gần cuối cháu nghĩ bác viết nhầm hay sao ấy. Theo cháu bác có thể nên sửa lại thành:
Trả lờiXóaTình quê đâu có nhạt phai
Như thế có vẻ hay hơn và không gây hiểu lầm.
Không sai cháu à: đấy là câu hỏi của người xa quê đối với người ở quê. Liệu có nhớ những người con xa quê không, sau câu ây bình thường là đánh dấu hỏi (?) nhưng trong thơ không cần thiết. (câu hỏi người ở quê mang tính da diết...)
Trả lờiXóa