Chùm thơ ngắn:
HỒN QUÊ
Xa quê mấy chục năm rồi,
Vẫn mơ màng thấy đất trời làng Quao.
Sài - gòn phồn hoa ồn ào,
Vẫn nghe hai tiếng ngọt ngào
quê hương.
QUÊ GỌI
Sài - gòn vắng lắm ánh trăng,
Để ta chạnh nhớ chị Hằng làng Quao.
Xa quê hương tự thuở nào,
Bờ tre vẫn tiếng xôn xao gọi về.
VỀ QUÊ
Lênh đênh cuối đất cùng trời
Sông Quao ơi, có nhớ người tha hương
Thả hồn theo gió vấn vương
Đưa ta về với con đường quê xưa.
TRÁCH AI
Đi ngang qua ngõ nhà em,
Bỗng xao xuyến nhớ ngọn đèn dầu xưa.
Trách ai nỡ sớm sang đò,
Để ai trọn kiếp bơ vơ quê người.
AI TRÁCH
Anh nào dứt khoát yêu ai,
Để trông, để ngóng, để hoài công em.
Giá ngày ấy mạnh mẽ lên,
Bây giờ mình đã tình bền trăm năm.
KHÔNG ĐỀ
(Ngày em lỡ vội qua cầu,
Để mình anh trải nỗi đau trọn đời…)
*
* *
Bữa đường làng ngập xác hoa,
Em sang sông
bỏ lại ta một mình.
Bông vàng, bông tím đầy sân,
Xót xa, thôi phải lênh đênh quê người.
Sài gòn những ngày đầu tháng 3/2013
Nguyễn Văn Chử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét