Giữa thế kỷ 19, các nước kinh
tế thương nghiệp ngày càng phồn vinh của châu Âu, để tranh giành thị trường, liên
tục đụng độ vũ khí, ngành y tế lục quân các nước không đủ sức đơn độc giải quyết
vấn đề cứu hộ và điều trị thương bệnh binh trên chiến trường. Có một người Thụy
Sĩ tên là Jean Henri Dunant (1828 ~ 1910), ngày 25 tháng 6 năm
1859 trên đường đi tấn kiến Hoàng đế Napoleon III, đến vùng Lombardi miền bắc
nước Ý. Lúc này Hoàng đế Napoleon đang dẫn quân Pháp và một cánh quân Sardinia huyết
chiến với lục quân Áo trên hai mặt trận Magenta và Solferino nhằm giành giật
vùng Lombardi. Trận Solferino, hai bên thương vong hơn 40 ngàn người, phần lớn
thương binh bị bỏ rơi trên chiến trường, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Dunant
tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, bộc lộ sự đồng cảm và thương sót đối với họ,
liền lập tức kêu gọi cư dân địa phương này cùng ông cứu vớt và bảo vệ những
thương binh bị bỏ rơi này.
Sau sự việc, Dunant đã đem qúa trình
trải qua của mình viết thành cuốn sách “Hồi ký Solferino”. Phần kết của cuốn
sách ông kiến nghị: Thành lập tổ chức cứu hộ thương binh các nước; mở hội nghị
quốc tế lần thứ nhất, nghiên cứu xây dựng một công ước bảo vệ quyền lợi của thương
binh và tổ chức cứu hộ thương binh. Đề xướng của ông đã được sự nhiệt tình ủng
hộ của các nước châu Âu. Năm 1864, các nước châu Âu, tổ chức Hội nghị Giơ ne vơ
lần thứ nhất về vấn đề cứu trợ thương binh giữa hai bên giao chiến, đề xuất
phương án dự thảo. Phương án dự thảo trên cơ sở đề nghị của Dunant, tăng thêm
xây dựng bệnh viên dã chiến và biện pháp cứu trợ điều trị, đồng thời tham chiếu
quốc kỳ Thụy Sĩ “nền đỏ chữ thập trắng”, thiết kế ra tiêu chí “nền trắng chữ
thập đỏ”, đây chính là nguồn gốc của Hội Chữ thập đỏ.
Năm
1880, “Ủy ban Quốc tế cứu hộ thương binh” đổi tên là “Ủy ban Quốc tế Chữ thập
đỏ”. Từ đó về sau, rất nhiều quốc gia đều thành lập Hội Chữ thập đỏ. Năm 1919,
lại ra đời tổ chức liên hợp Hội Chữ thập đỏ các nước – Hiệp hội Hội Chữ thập đỏ
Quốc tế.
Tháng 9/2013Nguyễn Văn Chử ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét