1/ Bốn mỹ nhân:
Chiêu Quân xuất tái (Chiêu Quân qua ải): Thời Tây Hán Nguyên đế, cung nữ Vương Chiêu Quân tự nguyện “hòa hảo” với Hung nô, nàng ôm tỳ bà xuất tái (ra ngoài cửa ải), chim nhạn đang bay nhìn thấy nàng, kinh hoàng về sắc đẹp mà rớt xuống từ cuối đám mây, nên mới gọi là “lạc nhạn” (nhạn sa, chim sa).
Quý Phi túy tửu (Quý Phi say rượu): Thời Đường Huyền tông, Quý Phi Dương Ngọc Hoàn mượn rượu giải sầu, hoa Mẫu đơn thấy nàng mà tự thẹn và xấu hổ, nên mới gọi là “Tu hoa” (hoa thẹn).
Tây Thi cán sa (Tây Thi giặt lụa): Cuối thời Xuân Thu, nàng Tây Thi nước Việt khi giặt lụa, cá đang bơi dưới nước nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của nàng mà tự lặn hẳn xuống đáy sông, nên mới gọi là “Trầm ngư” (cá lặn).
Điêu Thuyền bái nguyệt (Điêu Thuyền vái trăng): Cuối thời Đông Hán, tỳ nữ Điêu Thuyền có tấm lòng lo cho thiên hạ, đốt hương vái trăng, trăng sáng vằng vặc nhìn thấy Điêu Thuyền liền chẳng còn thướt tha yểu điệu, lẩn vào đám mây, nên mới gọi là “Bế nguyệt” (trăng ẩn).
(Bốn mỹ nhân được coi là đẹp đến mức chim sa, cá lặn, hoa nhường, nguyệt thẹn vì sắc đẹp của họ)
2/ Bốn tiên nữ:
Hằng Nga bôn nguyệt (Hằng Nga bay vào cung trăng): Hằng Nga là vợ Hậu Nghệ. Hậu Nghệ xin được thuốc trường sinh bất tử của Vương Mẫu, Hằng Nga lấy trộm ăn, bỗng nhiên nhẹ bẫng rồi bay thẳng vào cung trăng mà thành tiên.
Thiên Nữ tán hoa (Thiên nữ rải hoa): Trong phòng Duy Ma Cật có một Thiên Nữ, rải thiên hoa bảy màu cho các chúng phật, phần lớn các hoa đều rơi xuống đất, riêng đệ tử Ngọc Đại mình bám đầy hoa, Thiên Nữ nói trần duyên của ông ta chưa đứt.
Nữ Oa bổ thiên (Nữ Oa vá trời): Thời thượng cổ, trời bị thủng vài chỗ, mưa mãi không ngừng, nước lũ triền miên, Nữ Oa luyện đá ngũ sắc để vá trời chế ngự mưa lớn, trị nước lũ, muôn dân mang ơn.
Ma Cô hiến thọ (Ma Cô dâng thọ): Tiên nữ Ma Cô, có thể ném gạo thành ngọc, đã từng tận mắt nhìn thấy 3 lần biển đông biến thành ruộng dâu. Nàng nấu rượu bằng linh chi, chúc thọ cho Vương Mẫu.
S.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét