Sáo là một trong những nhạc cụ cổ xưa nhất của Trung Quốc, thời kỳ
viễn cổ 8000 năm trước, Trung Quốc đã xuất hiện loại sáo bằng xương thổi dọc được
chế từ xương chi của loài chim. Sáo ngang xuất hiện vào khoảng triều Hán, tương
truyền thời Hán Võ đế, Trương Thiên truyền từ Tây Vực vào, lúc đó gọi là “hoành
xuy” (thổi ngang), là nhạc cụ thổi quan trọng, dùng tre trúc chế tác thành. Sau
Hán Tần, sáo thành tên gọi chung của sáo thổi ngang và tiêu thổi dọc, tình trạng
này kéo dài mãi đến đời Đường. Thời Tống, sáo thành nhạc cụ quan trọng phối tấu
của từ khúc và ca nhạc dân gian.
Âm thanh của sáo có đặc điểm du dương, uyển chuyển, dễ làm cho người
ta có một cảm giác nhớ quê hương da diết. Các nhà thơ đời Đường: Lý Bạch với
bài thơ “Đêm xuân tại Lạc Thành, nghe tiếng
sáo”; Lý Ích với bài thơ “Ban đêm lên thành Thụ Hàng, nghe sáo thổi” đã thể
hiện đầy đủ sức hấp dẫn nghệ thuật làm rung động lòng người của tiếng sáo.
S.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét