Chữ Hán:
出塞
王之渙
黃河遠上白雲間,
一片孤城萬仞山。
羌笛何須怨楊柳,
春風不度玉門關。
|
Âm Hán Việt:
XUẤT TÁI
Vương Chi Hoán
Hoàng hà viễn thướng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san.
Khương địch hà tu oán dương liễu,
Xuân phong bất độ Ngọc
Môn quan.
|
Tác giả: Vương Chi Hoán
Vương Chi Hoán (688-742); tự Quý Lăng, là nhà thơ nổi tiếng thời thịnh
Đường; người Tịnh Châu (nay là Thái
Nguyên, tỉnh Sơn Tây, TQ). Tư liệu về
cuộc đời của ông không nhiều, chỉ biết lúc trẻ ông từ Tịnh Châu dời về Giáng
Châu (nay là huyện Giáng Châu, tỉnh Sơn Tây, TQ), từng làm chủ bạ Hành Thủy, Ký
Châu). Sau làm chức úy ở huyện Văn An và tạ thế trong lúc đương nhiệm.
Vương Chi Hoán thiếu thời đã
tinh thông văn chương, giỏi làm thơ; tính tình hào phóng ngang ngạnh, thơ cũng
như người, khí thế hào hùng, nhiệt tình trào dâng. Các bài thơ của ông được
“chuyển thể thành nhạc, lưu mãi trong dân”, được đại chúng yêu chuộng sâu sắc,
nhờ đó mà truyền tụng muôn đời, tên tuổi sánh ngang Cao Thích, Sầm Tham, Vương
Xương Linh, v.v. Ông thường cùng những người này hòa xướng với nhau, nổi danh
một thời. Bởi ông không chuộng khoa cử công danh, nên cuộc đời cũng không được
nhiều người biết đến, chỉ từ mộ chí mà thấy được đây là một thi nhân “Có hiếu
với nhà, có nghĩa với bạn, khảng khái vô tư, tài năng phóng khoáng”. Nghe nói
ông sáng tác rất nhiều thơ, đáng tiếc là chỉ có sáu bài tứ tuyệt là được lưu
truyền lại, thâu tập trong «Toàn Đường thi», trong đó “Đăng Quán Tước lâu” và
“Xuất trại” (còn gọi là “Lương Châu từ”) là nổi tiếng nhất.
Ghi chú:
1/ 萬仞(vạn nhận): một nhận bằng tám thước, vạn nhận có nghĩa mô tả núi rất cao.
2/ 羌笛(Khương địch): loại sáo do người
Khương chế ra, có 2 lỗ.
3/ 玉門關(Ngọc Môn quan): ải Ngọc Môn nay nằm ở tây nam huyện Đôn
Hoàng, tỉnh Cam Túc, TQ, là đường giao thông quan trọng sang Tây Vực thời cổ đại.
4/ 孤城 (cô thành): chính là chỉ Ngọc Môn quan
Dịch
nghĩa:
RA QUAN ẢI
Sông Hoàng
nguồn từ xa tít tắp trên cao như nhập vào khoảng mây trắng, một mảnh thành cô
đơn giữa núi cao muôn trượng.
Tiếng sáo
Khương cần chi thổi “khúc oán bẻ liễu”, vì ai cũng biết gió xuân chẳng bao giờ
thổi đến cửa ải Ngọc Môn.
Dịch thơ:
Nguyễn Văn Chử dịch
RA QUAN ẢI
Vương Chi Hoán
Sông Hoàng nguồn tít trời xanh,
Non cao chót vót, mảnh thành chơi vơi.
Thổi chi oán liễu sáo ai,
Gió xuân đâu đến được ngoài Ngọc Môn
10/2014