Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

CHUYỆN CŨ KỂ LẠI

(Một câu chuyện có thật)        
Ông là nguyên phó giám đốc Công ty chúng tôi, nghỉ hưu đã vài năm. Hàng năm Công đoàn Công ty đều đến thăm ông và biếu quà tết của Công ty. Những năm ấy, ông bà còn khỏe, kinh tế khá giả, bà chăm ông rất chu đáo. Ông khỏe, bà vui…
Ông bà có hai anh con trai, đều học hành đỗ đạt, có địa vị, nhà cao cửa rộng.
            Không lâu sau, bà mất. Con ông bán nhà của ông bà rồi đưa ông về ở chung với chúng.
Từ đó chúng tôi mất liên lạc, không biết ông ở đâu.
Sau khi tìm mãi mới biết ông ở với anh con trai lớn – nghe nói là bác sĩ quân y.
            Được tin ông ốm nặng, anh em chúng tôi đến thăm ông.
Thật quá bất ngờ, khi tới nhà, bước vào cửa phòng ông nằm, mùi nước đái khô xông lên nồng nặc, ông nằm chỏng trơ trên một chiếc giường giữa căn phòng gần cầu thang tầng trệt, tòa nhà 4 tầng; trên bụng che một tấm mền. Nhìn xuống sàn nhà thấy cặn lên một lớp khô của nước đái (chắc do ông tè ra lâu ngày không lau chùi?).
“Cô chú ơi, để cháu mặc quần áo cho ông, ông còn đi lại được.” Cô giúp việc nói với chúng tôi.
Thì ra ở nhà chỉ có ông và cô bé giúp việc.
Ngồi ở chiếc bàn phía ngoài chờ ông. Ông chầm chậm tiến lại gần, nheo mắt nhìn chúng tôi qua cặp kính cận.
“Cụ có nhận ra chúng tôi không?”  Tôi hỏi.
Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cụ liền chậm rãi: “Anh … chủ tịch công đoàn phải không?”
Vậy là ông vẫn còn tỉnh táo.
“Cô chú ơi, ông …vẫn ăn được, vẫn cà phê, người chỉ hơi mệt, giá như anh chị ấy đưa ông đi bệnh viện tiếp nước thì ông sẽ khỏe.” Cô giúp việc lại nói với chúng tôi.
Ngồi nói chuyện với ông hồi lâu, chúng tôi gửi quà của Công ty rồi chia tay ông ra về. Ông bắt tay chúng tôi, vẻ mặt rạng rỡ; dường như mong được gặp chúng tôi thường xuyên...
Nhưng không ngờ, đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp ông. Một tuần sau ông qua đời. 
Khi lo thủ tục tang lễ cho ông, mặc dù ở đây đã vài năm nhưng hộ khẩu và Đảng tịch của ông vẫn nằm ở địa phương cũ; con ông chưa chuyển về chỗ ở mới…?
Hôm ấy tôi cứ nghĩ mãi: “Giá như bà đi sau ông, giá như ông có một mụn con gái, hay giá như…thì ông không đến nỗi khổ thế.”
Tiền bạc danh vọng, nhà cao cửa rộng… của những anh con trai kia, phỏng có ý nghĩa gì đối với ông?

Tháng 9/2014
Nguyễn Văn Chử

Viết  lại theo ký ức

2 nhận xét:

  1. Hi! bậc túc nho bắt đầu viết Blog về đời thường chứ không chỉ "thuần Nho" nữa nhỉ?
    Mỗi người có một cảnh đời (như người đời vẫn nói:số phận) bác nhỉ. Những hoàn cảnh như vậy ta chỉ có thể: Ngậm ngùi chia xẻ thôi.
    Suy cho cùng, cái người ta cần, rất cần mà có được thì mới quý giá. Giá trị phổ quát như danh vọng tiền tài chỉ đúng cho nhiều trường hợp, chứ không phải đúng mọi trường hợp. Ví dụ giữa sa mạc cát nắng mênh mông, lữ khách đang khát khô cổ, nếu được chọn giữa một thoi vàng và một bình nước, có lẽ lữ khách không chọn thoi vàng. Phải không bác!

    Trả lờiXóa